Cách ‘tút’ lại yêu thương

Nhà cô ta đối diện cửa hàng đồ nghề làng biển mà bấy lâu nay anh hay mua hàng.

Em tần ngần cầm chai thuốc nhuộm tóc hỏi chị chủ tiệm rằng em thích màu rơm, nhuộm gia công hết bao nhiêu vì em… ít tiền, chai thuốc nhuộm này là do đứa bạn cho. Chị chủ vuốt mái tóc dài và dày của em nói một chai nhuộm không đủ, mà tóc em đang màu hạnh nhân “hot” thế này thì nhuộm màu rơm làm gì cho phí. Em bảo, hạnh nhân hạnh nhiếc gì em không biết, tối ngày dang ngoài nắng tóc nó thế thôi. Còn vì sao em muốn tóc mình phải màu rơm chứ không màu khác là vì “con mẻ mà thằng chả quen có tóc màu vàng”. Chị chủ bảo em đưa bịch thuốc, xem kỹ chị nói phải “đi” lọ oxy 6 mới ra màu rơm, chứ lọ oxy 3 mà em đang có thì “cháy không tới” .

Em lại tần ngần nói, tại “con yêu nữ” đó mà nhà em tan nát, bỏ cả công ăn việc làm. “Mà cũng tại thằng chồng ham của lạ của em hết! Nếu nó không theo con này, con nọ thì em đâu khổ sở thế này”. Chị chủ tiệm nhìn em hồi lâu bảo: “Em đẹp lắm, sao không “tút” lại yêu thương một chút mà giữ chồng? Không phải ông nào cũng ham của lạ”.

Em đẹp thật, cứ như là chưa chồng, những đường nét xinh xắn vẫn còn trên khắp gương mặt. Dáng vóc em nhỏ nhắn, nước da trắng hồng càng khó biết em là bà mẹ của đứa bé năm tuổi. Mà em cũng mới 24 tuổi chứ mấy.

Nhưng bây giờ tất cả đang chông chênh. Chồng “ăn chả” hơn năm nay. Khóc lóc, chửi bới, van xin, ghen tuông… vài trận thì chồng cự lại, đá em văng khỏi ghe mấy lần nên em đành chịu thua. Tức mình, em quyết định lên bờ “nuông chiều bản thân” bằng một bữa cà phê quán lá với một người đàn ông mới quen. Ai ngờ, nhà chồng bắt gặp. Chồng “bắt” luôn đứa con, bảo em là “hư thân mất nết, không đủ tư cách nuôi con”. Em ngậm ngùi sang lại 50 chiếc lợp được ba triệu đồng rồi bỏ về nhà mẹ ruột, định “tút” lại nhan sắc cho chồng “lé con mắt bên trái, mù con mắt bên phải” luôn.

Hồi đó, học xong lớp 11 thì em đi làm công nhân xưởng giày. Là “ma mới” nên bị đẩy vào khâu đế, nặng nhọc và đầy mùi keo, hóa chất. Làm được ba tháng, em chịu không nổi bởi chứng viêm xoang. Định xin qua xí nghiệp may thì quen người bạn mới. Anh ta rủ về Cần Giờ (TP.HCM) làm biển. Chỉ cần một đêm đặt lợp, bắt cua biển thôi, nếu trúng mánh cũng bằng nửa tháng lương công nhân. Em bùi tai nghe theo, trước là đi xem “làm biển” là làm gì, sau là những mong có một khoản kha khá gửi về phụ mẹ nuôi em.

Mẹ em, sau khi ly hôn thì ở vậy nuôi con tới 16 tuổi rồi bà cũng tìm một bến đỗ mới. Không ngờ đó chỉ là một “trạm tốc hành”. Sau khi sinh đứa con bị bại não bẩm sinh, cha đứa bé co giò chạy mất. Em bỏ học, ra đời mưu sinh để phụ mẹ nuôi em.

Em làm biển được hơn tháng, cũng có đồng ra đồng vào. Lại được cái là vui, không bị mùi keo, hóa chất hành hạ. Sang tháng thứ hai, em đã biết cách đặt lợp tôm, cắm cần câu cua, biết quăng chài thả lưới…

Một bữa đang đi thả lưới thì gặp trận mưa to không thấy đường về. Em và anh bạn lênh đênh trên chiếc xuồng nhỏ giữa mênh mông trời nước và tự nguyện cắm đời mình vào nhau khi em vừa bước vào tuổi 18 được 4 tháng 23 ngày.

Cha mẹ chồng cho chiếc ghe nhỏ, mẹ em vay mượn cho ít tiền mua mớ đồ nghề làm biển. Con em sinh ra cũng trên chiếc ghe này. Người trên bờ, cái nhà là lớn nhất, sau đó là chiếc xe, cái hộ khẩu… Còn em, chiếc ghe và tất cả đồ nghề câu cua, bắt cá là tài sản. Xóm ghe khen em “có tay sát cá”, nên mới đó mà đã đủ ăn đủ mặc. Bốn năm làm biển em đã thay chiếc ghe cũ ngày nào thành ghe mới công suất lớn hơn, đồ nghề cũng nhiều hơn. Dự định khi con vào lớp 1 em sẽ sang lại ghe lên bờ mở vựa cá, nho nhỏ thôi nhưng vì chuyện học hành của con nên phải ráng.

Vậy mà… hơn năm nay, trong những chuyến đi mua lợp, mua lưới, chồng em đã dan díu với người đàn bà khác. Anh hối thúc em sang lại ghe lên bờ, em bảo bây giờ chưa được, nợ nần còn nhiều, bán ghe không đủ trả nợ, lấy gì làm vốn? Chồng “làm nư” bảo, không nghe lời chồng thì tự mà làm, anh ta chỉ ở nhà ôm cái điện thoại nhắn tin nhoay nhoáy. Em trầy trật với chiếc điện thoại có cài mật khẩu, cuối cùng “bẻ khóa” được nhưng “trời xui đất rủi”, mật khẩu không là những ngày đáng nhớ của vợ chồng mà là địa chỉ nhà “con đó”.

Đó là một người phụ nữ lớn hơn chồng em những 10 tuổi, đã ly hôn nhưng còn khá “mượt”, nhất là mái tóc màu rơm óng ả như dát vàng. Nhà cô ta đối diện cửa hàng đồ nghề làng biển mà bấy lâu nay anh hay mua hàng.

Chuyện tình cảm vợ chồng chưa giải quyết xong thì nợ đổ đống gửi về. Hóa ra… chồng đã không dùng tiền em đưa để mua đồ nghề mà “ký sổ” nợ. Còn tiền thì đổ vào những cuộc vui chớp nhoáng với “bồ già” hết rồi. Tội trạng anh rành rành vậy mà nhà chồng không nói gì. Còn em, chỉ cà phê một lần với người mới quen mà mọi chuyện đã thành “tình ngay lý gian”. Vậy nên bây giờ em muốn “tút” lại nhan sắc để chồng trở về. 5 năm trời gian nan cực khổ mới tạo dựng được bao nhiêu của cải mà bây giờ tự dưng “chồng mình người ta xài, con mình người ta sai, của cải mình người ta sử dụng”, em không chịu được.

Cùng Danh Mục:

Nội Dung Khác

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *